Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Thơ Trần Thiện Lục

QĐND -Sinh năm 1946 ở Nam Định, vào chiến trận Trung Trung Bộ năm 1964, làm Báo Giải phóng Phú Yên và tập san Văn nghệ Giải phóng Phú Yên từ năm 1968 đến 1975. Ngoài 3 tập tiểu thuyết, ông còn có 2 tập truyện ký và 2 tập thơ đã xuất bản. Trong đó, tập thơ “Đồng chí” đã đoạt Giải thưởng văn chương Quân phóng thích Trung Trung Bộ năm 1968. Thơ Trần Thiện Lục đầy ắp hơi thở chiến trận, thắm thiết tình thật và giản dị như tâm hồn người chiến sĩ…

Thi sĩ MAI NAM THẮNG chọn và giới thiệu

Ngủ rừng

Đứa nghiêng đầu, đứa khò khò…

Đứa buông tay thõng, đứa gò lưng tôm

Võng như những chiếc thuyền con

Chở người lính trẻ vào cơn mơ nồng

Liên hồi gió, bát ngát rừng

Võng đung đưa, cả cánh rừng đu đưa…

Tiếng ai gọi mẹ trong mơ

Giọng ai cười giữa sương mờ sao đêm

Rất xa tiếng pháo nổ rền

Rất gần tiếng suối chảy mềm như tơ

Sao ngẩn ngơ… gió ngẩn ngơ

Đầu cánh võng, chợt bất ngờ… trăng lên!

Gia Lai, 1964

Qua vùng phóng thích

Giữa trưa hè nắng cháy bỏng da

Tôi bước đi trên vùng Giải phóng

Lúa từng nong phơi trước nhà vàng óng

Khinh khích tiếng cười cô gái dưới lùm tre

Đất đỏ hồng, xanh mướt cà phê

Trái trĩu cành, tím hồng như ngọc

Nương rẫy xa ngút tầm con mắt

Loang lổ bên đường những hố bom sâu…

Bãi cỏ xanh rờn lốc cốc mõ trâu

Rung rinh lùm cây nghé tơ đùa giỡn

Và mải miết cánh rừng thăm thẳm

Dân công, bộ đội súng đạn dập dìu…

Trong lán tranh chính ủy đăm chiêu

Nắng trải hoa trên bản đồ quân sự

Đường hành binh là mũi tên thắm đỏ

Hướng đồng bằng, thành phố miền Trung!

Chén nước trà sóng sánh ngát thơm

Em gái trao… tiến quân trưa nắng

Tiếng đàn chim chơ-rao ríu ran gọi bạn

Ơ… tiếng ai hát ru bay lượn giữa trời?

Đắc Lắc, 7-1965

Sau chiến dịch

Một ngày sau chiến dịch

Ba đại đội đặc công, một tiểu đoàn chủ lực

Rút về cụm nhau!

Thương vong bao nhiêu?

Nhìn nhau không nói…

Gần hai chục suất cơm

Sáng nay lạnh nguội…

Rưng rưng nước mắt

Nhìn những cột võng trống trơn

Những dòng tên khắc trên cây săng lẻ

Chùm phong lan trên cây lặng lẽ

Hoa nở đây rồi mà người nằm đâu?

Chúng tôi ngồi lặng im nhìn nhau…

Tiếu lâm về một mệnh lệnh

Một phần gạo, chín phần sung

Củ bá, rau rừng lót bữa thay cơm

- Cua cái để nó sanh con

Cua đực được bắt nấu bếp hằng ngày…

Lệnh bí thơ tỉnh hẳn hoi!

Ngồi vui câu chuyện nói cười râm ran…

“Thân anh cua đực gian nan

Còn đâu tí tởn giơ càng với que?

Lệnh trên cho bắt anh về

Lấy đá mà ghè giã nát nấu canh!

Em là cua cái đôn hậu

Thôi em ở lại mà sanh cho bền

Chín tháng, cái bụng… to lên

Thì em ít lệnh trên đã truyền…”

Cái thằng quỷ sứ huyên thuyên

Quăng ngay xuống suối, đánh liền mấy roi!

Ngờ đâu bức vách có tai

Bí thơ nghe được, mỉm cười tỉnh bơ:

- Ấy là mình cấm bắt cua

Còn như chuyện đó… mình thua lính rồi!

Thôi thôi… tôi lạy lính tôi

Lệnh nghiêm cũng hóa chuyện cười truyện cười…

1968


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét